Đọc 12 Cung Hoàng Đạo Và Chiếc Chuông Gió Tử Thần ( Tiếp)
: Chiếc bút chì.: dream die: Nới nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất!
Từng vạt nắng ấm áp chiếu vào, xuyên thấu khung cửa gỗ, liếm láp sàn nhà bằng gỗ đã mục nát. Căn gác mái cũ của trường nằm tách biệt với khu nhà học, trong không khí ấm áp, tĩnh lặng chỉ có mình người con gái nằm đó co rúm trong bộ quần áo rộng thùng thình. Nhân Mã ngủ say, có vẻ vì quá mệt mỏi. Cả cơ thể đau nhức nhất là phần đầu đau đớn tới khó chịu, giống như có thứ gì đó bên trong chỉ trực bổ nhà thoát ra vậy. Cái bụng bắt đầu hành h& #7841; cô, bắt bược phải dạy để kiếm thức ăn, nhưng ăn gì đây? Định lục túi nhưng lại chợt nhớ tất cả tiền đều trong quần áo còn cô thì đang mặc quần áo của tù nhân. Khoé miệng khẽ nhếc lên một nụ cười chua sót, ảm giác ấm nóng ở mắt trào ra, lăn xuống lại có cảm giác ngứa ngứa mát mát cô lấy tay lau mặt bật cười một tiếng thật lớn. Những kẻ kia thật buồn cười vì cớ gì mà bắt cô vào tù?. Đáy mắt cô dâng lên sự lạnh lẽo, cô trN 89;n ra rồi họ chắc chắn sẽ đi tìm vậy thì cô cứ trốn còn kẻ đó cứ việc tìm. Cái bụng kêu lên òng ọc làm cô khó chịu. Nhân Mã đứng lên đi vòng vòng trên gác mái, cô đang không biết phải làm thế nào thì bỗng một con chuột chạy qua. Bữa sáng là một con chuột được nướng chín, sẽ tuyệt hơn nhỉ? Sau khi sử lý con chuột thật sạch sẽ, Nhân Mã nhóm lửa bằng cành cây, cả khuôn mặt đầy nhũng vệt đen xì trông vô cùng nhếch nhác. Chỉ thoáng chốc mùi thơm c̗ 1;a thịt bay tới khiến cô không khỏi nuốt nước bọt chỉ muốn nhanh thật nhanh ăn hết. Đến trưa trời bỗng nhiên đổ mưa, giống như một phản xạ tự nhiên cô chạy đến liên tục há miệng uống nước, từng giọt nước chảy xuống cổ họng đang bỏng rát đem lại cảm giác thoải mái vô cùng. Nước rơi đầy trên khuôn mặt cô, ngay cả quần áo cũng ướt một mảng dính sát vào người.
Tối lại một con chuột nữa, một ít nước mưa trong cái thau cũ vừa tìm được, bữa tối nói ra cũng khá thịnh soạn. Bộ quần áo vẫn đang phơi vắt trên chiếc ghế hỏng vẫn đang nhỏ nước, Nhân Mã ở người trần mò mẫm trong bóng tối chỉ dựa vào ánh trăng mà đoán vật xung quanh, bất ngờ cạm được vào vài chiếc hậm, cô lôi chúng tới phía của sổ mượn chút ánh sáng để nhìn.
Chiếc hộp giấy màu nâu phủ một lớp bụi, mở nắp bên trong toàn là đồ linh tinh không thể sử dụng. Nhân Mã chán nản đặt chiếc hộp ra bên cạnh, lại lấy một chiếc hộp khác mở ra bên trong là sách tham khảo cũ và vài cuốn sách chuyên ngành coi như có thứ giải trí. Nhân Mã lại đi thám hiểm căn gác cũ tìm được một cái đệm bị rách nhưng vì được bọc ni lon nên còn khá mới một hộp đựng quần áo cũ có cả của nam và nữ. Vậy cũng coi như đầy đủ rồ i, cầm một bộ quần áo trong đó, cô chèo xuống. Vì giờ đã tối nên các học sinh đã về hết , Nhân Mã chạy vào phòng vệ sinh, không dám bật đèn vì sợ bị phát hiện cô dờ dẫm trong đó tắm rửa. Rồi lại đi đến khu bán trú đem một cái chăn không biết của ai về gác mái còn không quên lấy chút quần áo sạch và đồ ăn.
Sáng hôm sau vẫn như thế mà qua ngày, nhưng tới ngày thứ ba đã không còn một con chuột nào nữa. Căn gác mái bẳn thỉu được cô lau dọn sạch sẽ ngăn mắp, giống như cái nhà của mình vậy đằng nào cũng sẽ ở đây một thới gian. Ăn trộm đã sơm thành bản năng, những gì cần thiết cô đều lấy về đây để làm đồ của mình.
Dù là chạy trốn nhưng cũng có thể nói thế này vẫn tốt hơn là ngày ba bữa trong tù ngục.
Trong trường rộ lên ai cũng mất đồ này đồ kia, đến đôi giầy cũng bị lấy mất.
-Kẻ nào lại đi lấy chiếc kẹp tóc của mình rồi mới mua hôm qua mà .
- Cậu chỉ có thế thôi sao! Mình thù mất luôn cuốn sách thích nhất đây.
- Có cuốn sách thì nói là gì chứ.
- Đồ kém cỏi như cậu thì biết gì chứ, đó là thứ mình thích nhất.
Náo loạn vẫn cứ náo loạn Nhân Mã thù vẫn ngủ ngon lành, sáng dạy ăn rồi lại ngủ, có khi đọc sách tới tối lại lén lút hoạt động.
Ở sở cảnh sát thành phố Hoả Tinh.
Đã 48 tiếng kể từ khi Nhân Mã trốn mất, thanh tra Diệp ngồi bên của sổ ngón tay kẹp điếu thuốc, đôi mắt trũng sâu xuống, trên bàn gà tàn đầy những mẩu đuôi thuốc lá, hung hăng hút một hơi thật sâu.
Hôm qua anh đã bị chỉ trích rất nặng, nếu không tìm ra tội phạm chắc chắn sẽ bị đi& #7873;u xuống đâu đó, vụ này do anh phụ trách xảy ra xự việc trốn thoát này lại là lần đầu tiên. Ánh mắt Thanh tra Diệp sắc bén nhìn chằm chằm xuống dưới, bên dưới người xe tấp nập, đi lại, nhùn từ đây có cảm giác mình là người của thế giới khác còn những con người xô bổ dưới kia thật nhỏ nhoi, giống như chỉ xần dẫm một đạp xuống là biến mất.